Thà anh cứ là người đàn ông có cái nickname Yeubien mà cô từng quen.
Đứa bé cầm lẵng hoa hồng đến bàn hai người. Cô lắc đầu khi thấy anh rút ví ra: “Em không thích hoa hồng”.
“Tại sao?”.
“Thích và không thích đều thuộc về cảm tính, không lý giải được”.
Anh nhìn cô thú vị: “Yêu và thích có giống nhau không?”.
“Khác. Người ta có thể thích nhiều thứ, nhưng chỉ yêu được một người”.
Khi đứng dậy ra về, anh chợt hỏi: “Em thích hoa gì?”.
Cô nhìn anh lấp lửng: “Sở thích cũng giống như password, cần giữ bí mật”.
Anh tự tin: “Anh sẽ tìm ra password của em”.
Không chịu nổi ông sếp độc đoán, lúc nào cũng buộc nhân viên làm theo ý mình, cô nộp đơn xin nghỉ. Gia nhập đạo quân thất nghiệp, cô lại bắt đầu những ngày tìm việc như thuở mới ra trường.
Trong những lá thư gửi cho anh, không có dòng nào đề cập đến tình trạng của cô. Cô không muốn người khác thương hại mình, dù đó là người tin cậy nhất.
Cô tự tin đẩy cửa bước vào phòng phỏng vấn. Trước khi đến đây cô đã chuẩn bị sẵn những câu trả lời liên quan đến vị trí tuyển dụng.
Cô có chuyên môn, thừa kinh nghiệm, lưu loát ngoại ngữ. Nếu người ta không chọn cô, đó là do…mức lương đề nghị quá cao.
Tóm lại, cô đã đặt ra tất cả những tình huống giả định cho một cuộc phỏng vấn. Chỉ có một điều cô không ngờ, người ngồi sau bàn phỏng vấn là anh.
Cũng như cô, anh bật dậy: “Sao em lại phải xin việc? Sao không viết cho anh?”.
Nhưng cô không còn đứng đó nghe anh nói nữa. Cô quay lưng, đi như chạy ra cổng. Cảm giác giận dữ và thất vọng xâm chiếm lấy cô. Anh đã dối cô. Anh không phải một nhân viên kế toán bình thường mà là sếp.
Với những cô phụ tá xing đẹp bao quanh, anh đâu có thời gian để cô đơn, lại còn chuyện yêu biển nữa chứ.
Dối trá.
Chỉ có những đứa con gái ngu ngốc như cô mới đi tin lời anh.
Cô lấy di động ra, xóa tên Phan đáng ghét. Vẫn còn giận, cô mở máy nhấp nickname yeubien và “delete”. Cô không muốn nhắc đến con người “hai mặt” này nữa.
Một tuần sau, công ty gửi thông báo mời cô đi làm, dù chưa qua phỏng vấn. Cô biết lỳ do, anh đã can thiệp vào chuyện này.
Cô cầm tờ giấy lên, xé như người ta xé…thư tình. Anh có quyền lực, nhưng sẽ không điều khiển được cô.
Thêm một tuần nữa, sau khi đã gọi những cuộc điện thoại vô ích, anh đến tìm cô.
Trên mạng, cô là một nickname bí ẩn nhưng trong hồ sơ, tất cả những gì thuộc về cá nhân đều phải rõ ràng.
Cô chỉ thắc mắc là trong đơn xin việc có dán ảnh, sao anh còn ngạc nhiên khi nhìn thấy cô?
Anh ngập ngừng: “Chắc em giận vì anh đã không thành thật?”. Im lặng.
“Anh rất thích biểnnên chọn nickname Yeubien. Những tưởng anh sẽ cô đơn trên mạng mãi mãi với cái tên lạc lõng này, nhưng rồi em đã tìm đến anh”. Cô vẫn không nói gì.
“Anh ngại nói về bản thân mình. Đã một lần thất bại trong tình yêu, anh như chim bị trúng tên. Anh sợ những cô gái thực dụng đến với anh”, anh tiếp tục độc thoại.
Thấy cô làm thinh, anh chuyển đề tài: “Anh không trực tiếp tiếp nhận hồ sơ. Trợ lý chuyển cho anh những thông tin cần thiết về người được phỏng vấn. Em có năng lực, đừng vì giận anh mà bỏ lỡ cơ hội làm việc”.
Anh thở dài đứng dậy. Nói chuyện với cô chẳng khác nào đang nói chuyện với cái đầu gối.
...